Nhiều lúc em muốn vứt bỏ tất cả, vứt bỏ sĩ diện bản thân, bỏ qua tất cả những lời trách mắng của gia đình, sự ngăn cản của họ hàng nhà anh để đến với anh, chỉ cần anh mà thôi. Em đã từng nghĩ nếu không có anh, em không thể tiếp tục sống vui vẻ được. Cũng có đôi khi em nản lòng vì sự cố gắng ấy thật mệt mỏi, muốn từ bỏ anh, quên anh.
Yêu anh được gần 1 năm nhưng em đã nếm đủ cảm giác hạnh phúc, đau khổ, thăng trầm của tình yêu. Gần đây, bố mẹ em ngăn cấm chuyện hai đứa, em đau khổ vô cùng. Nhưng gia đình chỉ có em là người con duy nhất, em không nghe lời bố mẹ thì không biết bố mẹ sẽ bị tổn thương thế nào. Hơn nữa, bố mẹ em cũng già cả, chỉ có em là niềm hi vọng, tự hào…
Thú thật, anh không có nghề nghiệp ổn định, cũng không có nhà cửa. Chúng em cùng thuê trọ trong xóm. Em thì công việc ổn định, học hành tử tế, có bằng cấp. Cũng vì thế, nhiều lúc anh tự ti về bản thân. Những khi ấy, em lại thấy mủi lòng, thương anh vô cùng và không muốn nói lời chia tay anh. Nhất là khi anh nói: “Chắc tại nhà em chê anh nghèo, anh học ít”. Em thật lòng vô cùng đau khổ. Sau đó, anh đã chuyển nhà đi, không ở cùng xóm với em nữa.
Đến hôm nay, khi bố mẹ em đã ra tận nơi để thúc giục em chuyện từ bỏ người yêu, chuyển nhà và muốn kiếm cho em một người chồng tốt thì em lại bắt đầu có quyết tâm. Nhìn bộ dạng vất vả của bố mẹ, em cũng không thể kìm lòng. Ngay sau hôm đó, em quyết nói lời chia tay anh. Chúng em đã không liên lạc, không gặp nhau được 2 tuần nhưng sau đó, anh lại đến, đứng ở ngõ nhà em và gọi em ra. Lúc này, anh nói không thể quên em, còn yêu em nhiều lắm và muốn chở em đi chơi. Sau đó, chúng em lại có những giây phút vui vẻ bên nhau trong nhà nghỉ. Thật lòng, đôi lúc em muốn chấm dứt mối quan hệ này, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh là trái tim em lại tan chảy ra, em như không còn là mình nữa. Em lại quên hết lời bố mẹ dạy.
Sau đó, bọn em lại giấu bố mẹ để tiếp tục yêu nhau. Tình yêu sống trong sự lo lắng, hoang mang nhưng cứ bao nhiêu lần em định chia tay thì anh lại đến, chúng em lại qua đêm cùng nhau và rồi mọi thứ lại trở về như cũ. Bố mẹ em cũng bất lực vì đứa con gái này nên mệt mỏi, không muốn nói nhiều nữa. Chỉ có điều, bố mẹ kiên quyết không cho em lấy anh, muốn đi đâu cưới thì cưới…
Em đau khổ lắm, em không hiểu mình làm sao nữa. Có phải em và anh đang cần nhau chứ không phải yêu nhau. Có phải cả em và anh đang vì dục vọng quá lớn mà không thể bỏ nhau được. Em phải làm sao, có ai có thể cho em lời khuyên được không?